Ngã xe ở Chile và bài học về đẩy bản thân quá giới hạn

Date

Một ngày mưa ở Chile, chỉ sau khi mình bắt đầu hành trình đạp xe hơn một tuần, mình ngã xe. Đấy chẳng phải một tai nạn. Sâu trong bản thân, mình hiểu đấy là hệ quả của việc đẩy bản thân quá giới hạn.

Trong suốt nhiều tháng, mình đẩy bản thân bước đi dù chưa thực sự sẵn sàng. Mình đã không dành đủ thời gian để lắng nghe tiếng nói bên trong. Thay vì đối diện, mình chọn trốn tránh và cứ tiếp tục bước đi không định hướng.

Ngày hôm ấy, trời mưa. Mình thả phanh xuống một con dốc dài. Con đường sau mưa nhiều cành khô nhỏ rơi xuống mặt đường. Mình bắt đầu không kiểm soát được tốc độ, xe lạng bánh và đổ xuống đường. Nhưng mình biết những yếu tố bên ngoài ấy chẳng phải là nguyên nhân thực sự. Nếu mình không ngã xe hôm ấy, thì mình cũng sẽ ngã xe sau đấy mà thôi. Mình đã chưa sẵn sàng cho chuyến đi ấy và chưa sẵn sàng cho rất nhiều thứ mình quyết định thực hiện trong những tháng gần đây. Mình chỉ đẩy bản thân tiếp tục đi về phía trước dù bản thân chưa sẵn sàng.

Mình không thực hiện chuyến đi một mình. Mình không muốn tốc độ chậm chạp của mình ảnh hưởng đến người khác. Mình chỉ cố gắng đạp nhanh hơn và nhanh hơn. Mình không thực sự ngắm nhìn những cảnh vật ven đường mà chỉ tập trung vào tốc độ. Khi xuống dốc, mình cố gắng lợi dụng tốc độ quán tính sẽ giúp đẩy nhanh tốc độ cho đoạn đường tiếp theo. Cú ngã ấy là hệ quả, chứ nào phải một tai nạn.

May mắn là mình chỉ bị thương ngoài da. Một vài viết trầy xước trên bàn tay, khuỷu tay, cằm và một vết thương sâu ở đầu gối. Mình đến bệnh viện hai ngày một lần trong suốt ba tuần. Hai tuần đầu, việc đi lại khá khó khăn. Đến bây giờ sau sáu tuần, da vẫn chưa lành hoàn toàn. Cơ bản là vẫn may mắn không bị thương nặng.

Nhưng đó là một lời cảnh báo khiến bản thân mình dừng lại và nhận ra mình đã đẩy bản thân vượt quá tốc độ của bản thân. Nhận ra mình đã trốn tránh những tiếng nói bên trong chỉ đẩy bản thân tiến về phía trước rằng mình chưa sẵn sàng. Một quãng thời gian dài, mình tổn thương và lạc lối. Mình đánh mất niềm tin vào bản thân. Mình bắt đầu lắng nghe ý kiến của mọi người xunh quanh và đẩy bản thân thử những quan điểm ấy dù mình chưa sẵn sàng, dù mình không chắc nó đúng với mình. Những cảm xúc bị kìm nén chuyển thành những cơn tức giận, những năng lượng tiêu cực. Mình nhận ra là mình cần một quãng thời gian một mình, lắng nghe hiểu bản thân trước khi bắt đầu chặng đường tiếp theo. Mình cần một quãng nghỉ dài.

Mình quyết định vẫn sẽ tiếp tục chuyến đi với Tony ở Chile và Boliva. Rồi khi đến Peru, hai đứa sẽ tạm biệt để mình có một quãng nghỉ. Dành thời gian một mình ở thung lũng Sacred trước khi bắt đầu bất kỳ điều gì tiếp sau đó. Tĩnh lại để những ý tưởng, những cảm xúc, những kìm nén trong bản thân được bộc bạch, rồi sắp xếp lại mọi thứ, để biết đâu là những thứ quan trọng mình đặt ưu tiên cho riêng mình. Đâu là những điều mình thực sự muốn từ sâu thẳm bên trong cho chính mình, chứ không phải bất kỳ sự thể hiện bản thân với xã hội, hay sống một cuộc sống của ai đó khác chẳng phải mình.

Ai đó nói: “Cuộc sống giống như đạp một chiếc xe đạp, để giữ thăng bằng bạn phải tiếp tục di chuyển.” Điều đó đúng, NHƯNG đừng quên di chuyển đúng với tốc độ của bản thân. Đừng đẩy bản thân quá mức rồi tổn thương chính mình.

More articles